Ads 468x60px

Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

PDC 02 - Người tình già trên đầu non

MẸ NĂM 2000
Sáng tác: Phạm Duy.
Thể hiện: Thái Hiền.

Mẹ đâu còn là Mẹ Ta xưa đó.
Là Tiên của Rồng, Mẹ Chúa Âu Cơ.
Mẹ Tô hoá đá hay Mẹ Châu Long.
Cứu nước thù chồng, Mẹ, đấng anh hùng.

Mẹ không còn là Mẹ trong tranh vẽ.
Hiện thân Phật Bà, Mẹ Ðức Maria.
Mẹ nuôi chiến sĩ hay Mẹ Phù Sa.
Cuối thế kỷ này, Mẹ mới lên ba.

Mẹ bây giờ là trẻ thơ, em gái.
Thiếu ăn, thiếu mặc và thiếu học hành.
Ðời thiếu an ninh, tình yêu cũng thiếu.
Mở mắt nhìn nhau, chẳng thấy mai sau.

Mẹ bây giờ ở miền quê oan trái.
Trẻ thơ vào đời chỉ thấy đơn côi.
Tuổi xanh hung dữ nên tuổi mau phai.
Cuối thế kỷ này, Mẹ đã lên mười.

Mẹ bây giờ lạc loài trên thế giới.
Việt Nam là gì, giảng nghĩa cho coi.
Mẹ quên tiếng nói, tên họ đổi thay.
Cuối thế kỷ này, Mẹ sẽ hai mươi.

Mẹ đang trên bờ vực sâu tăm tối.
Bước đi có thể về phía suy đồi.
Nhìn kỹ đi coi : Một trăm năm tới.
Mẹ nước Việt Nam: Vượt mãi ? Hay lui ?

Trẻ thơ là Mẹ cuộc đời đang tới.
Việt Nam ngày nào rạng rỡ, yên vui.
Nhờ trong quá khứ, có Mẹ lên ngôi.
Thắm thiết tình người, gửi tới nhân loại.

Nào ai đang nhìn Mẹ Ta hấp hối.
Mẹ đau, Mẹ nghèo, Mẹ yếu, không vui.
Nhìn nhau bối rối, ta cùng hối lỗi.
Xúm xít lại rồi, giải cứu cho Người.

Mẹ đang đi vào cuộc đời đang tới.
Mẹ đang đi vào thế kỷ ngày mai.
Sinh con anh hùng, người hiền nhân ái ?
Hay sinh kẻ hèn, bạo chúa vô loài ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét